Bài viết

Tôi rất trân trọng mọi tấm lòng – dù đến vào ngày nào, dù là phần quà lớn hay nhỏ. Nhưng có lẽ, điều mà những người yếu thế trong xã hội này cần nhất, chính là sự quan tâm đều đặn và đúng lúc. Lòng tốt không cần phải ồn ào, không nhất thiết phải chờ dịp. Chỉ cần ta nhớ – đâu đó vẫn có những ánh mắt đang trông chờ.

Có Phải Lòng Tốt Cũng Có Mùa?

Có Phải Lòng Tốt Cũng Có Mùa?

Chủ Nhật vừa rồi, tôi ghé thăm một ngôi chùa nhỏ, nơi nương náu của những tâm hồn bé bỏng và những mái đầu đã bạc. Không khí ngày hôm đó thật đặc biệt. Vì gần Tết Trung Thu, sân chùa đông vui, rộn ràng hơn hẳn. Những đoàn thiện nguyện nối tiếp nhau, mang theo nào bánh kẹo, nào quần áo mới, nào những món quà ấm áp. Nhìn những em nhỏ hân hoan ôm món đồ chơi mới, các cụ già móm mém cười hiền khi nhận một hộp bánh, lòng tôi cũng thấy vui lây. Yêu thương đang hiện hữu thật rõ ràng, xôn xao và ấm áp.

Giữa không gian rộn rã ấy, tôi vô tình nghe được một câu nói nhỏ, nhẹ như tiếng gió thoảng qua: "Ngày lễ vầy thì quà ăn không hết, cất tới cất lui. Chứ ngày thường thì có gì đâu...".

Câu nói ấy không phải một lời than phiền, mà giống như một tiếng thở dài thầm lặng. Nó khiến niềm vui trong tôi bỗng chùng xuống một nhịp. Một sự thật giản đơn mà đôi khi chúng ta quên mất: những chiếc bụng đói thì ngày nào cũng cần được ăn, những tấm thân già yếu thì ngày nào cũng cần được chăm sóc, và những tâm hồn cô đơn thì lúc nào cũng cần được sẻ chia.

Bài viết này không có ý trách cứ bất kỳ ai. Mỗi một món quà được trao đi, mỗi một chuyến đi được tổ chức đều xuất phát từ những tấm lòng vàng, đáng trân quý vô cùng. Việc chúng ta hướng về cộng đồng nhiều hơn trong những dịp lễ, Tết, hay mùa Trung Thu là một phản xạ tự nhiên của lòng nhân ái. Bởi đó là những lúc tình cảm gia đình được đề cao, sự sẻ chia được lan tỏa, và chúng ta muốn mang cái Tết ấm của mình đến với những mảnh đời kém may mắn hơn.

Nhưng có lẽ, lòng tốt của chúng ta đang vô tình trở thành một "cơn mưa rào" – ào ạt, mát lành, làm dịu đi cơn khát của mảnh đất khô cằn trong chốc lát, nhưng rồi cũng nhanh chóng qua đi, để lại mặt đất tiếp tục đối mặt với những ngày nắng hạn.

Điều mà những mảnh đời yếu thế thực sự cần, có lẽ không phải là một "cơn mưa rào" theo mùa, mà là một "mạch nước ngầm" bền bỉ. Mạch nước ấy có thể không ồn ào, không phô trương, nhưng nó âm thầm chảy, ngày này qua ngày khác, thấm sâu và nuôi dưỡng sự sống từ bên trong.

"Mạch nước ngầm" ấy có thể là một khoản đóng góp nhỏ nhưng đều đặn hằng tháng cho một quỹ khuyến học. Nó có thể là vài giờ đồng hồ mỗi cuối tuần bạn đến đọc sách cho các cụ già. Nó có thể là việc mua ủng hộ một sản phẩm từ các doanh nghiệp xã hội, nơi tạo công ăn việc làm cho người khuyết tật. Hay đơn giản chỉ là một cuộc gọi hỏi thăm, một lời động viên vào một ngày rất đỗi bình thường.

Nhu cầu lớn nhất thường không nằm ở những món quà lấp lánh ngày lễ, mà ở những thứ rất "đời thường": hóa đơn tiền điện, chi phí thuốc men, tiền học phí, hay chỉ là bữa cơm đủ dinh dưỡng mỗi ngày. Những sự giúp đỡ đúng lúc vào một ngày bình thường có sức mạnh to lớn, giúp họ vượt qua khó khăn trước mắt và mang lại cảm giác an toàn rằng họ không hề bị lãng quên sau khi ánh đèn sân khấu của mùa lễ hội vụt tắt.

Mỗi tấm lòng cho đi đều đáng quý. Nhưng sẽ tuyệt vời hơn biết bao nếu chúng ta có thể dàn trải yêu thương của mình ra khắp 365 ngày trong năm. Để không chỉ có trẻ em háo hức chờ Tết, mà mỗi ngày của các em đều là một ngày vui. Để không chỉ có người già ấm lòng ngày đông giá, mà mỗi ngày của họ đều nhận được sự quan tâm.

Lần tới, khi muốn trao đi một món quà, có lẽ chúng ta có thể dừng lại một chút và nghĩ: "Liệu có một ngày nào khác, một ngày bình thường hơn, mà họ cần chúng ta hơn hôm nay không?".

Để lòng tốt không chỉ có mùa, và yêu thương sẽ luôn là mạch nguồn bền bỉ sưởi ấm cuộc đời.

Chuỗi bài viết:

Chuyện đời sau ly cà phê

Ecos Admin

Ecos Admin

Cùng chuỗi bài viết

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục