Bài viết

Có những câu hát đi vào lòng người bởi giai điệu, có những câu hát lại găm vào ký ức bởi ca từ. "Hò zô kéo lên ước mơ" trong bài "Bài ca tôm cá" là một câu hát như thế. Với nhiều người, đó có thể chỉ là một lời ca cổ vũ tinh thần lao động, nhưng với những người con của biển, những người đã từng trải qua một thời đói nghèo, phụ thuộc vào sự hào phóng của đại dương, câu hát ấy lại mang một sức nặng vô hình, một nỗi ám ảnh khôn nguôi về những ngày tháng nhọc nhằn, bấp bênh. Và rồi, chương trình "Biển Của Hy Vọng" (Sea of Hope Việt Nam) xuất hiện, vô tình "đổ thêm trà vào sữa", làm đắng thêm và khoét sâu thêm vào những nỗi niềm ấy.

Lưới nặng ước mơ - Chuyện đời sau ly cà phê đắng mặn của biển cả

Lưới nặng ước mơ - Chuyện đời sau ly cà phê đắng mặn của biển cả

Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng, hòa quyện với cái mặn mòi của gió biển, tôi lại nhớ về những câu chuyện của cha ông, của những người ngư dân quanh năm bám biển. Cuộc sống của họ, từ miếng cơm manh áo, đến tương lai con trẻ, tất cả đều gửi gắm vào những mẻ lưới, vào sự may rủi của biển cả.

"Hò zô kéo lên ước mơ" - đối với họ, đó không chỉ là lời ca, mà là tiếng lòng, là khát vọng, là niềm hy vọng về một cuộc sống no đủ. Mỗi lần kéo lưới là một lần đánh cược với số phận. Lưới nặng trĩu cá tôm là nụ cười, là bữa cơm đầy, là tiếng nói cười rộn rã của con trẻ. Lưới nhẹ tênh là nỗi lo âu, là bữa ăn đạm bạc, là những tiếng thở dài trong đêm vắng.

Ngày ấy, khi đất nước còn khó khăn, cái đói cái nghèo đeo bám, thì "ước mơ" của những người ngư dân lại càng giản dị đến nao lòng. Đó có thể chỉ là một mẻ cá đầy khoang để đổi lấy gạo, là manh áo mới cho con đến trường, là mái nhà dột nát được sửa sang, hay chỉ đơn giản là một bữa cơm có thịt cho cả gia đình. Những ước mơ ấy, tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại là động lực to lớn để họ vượt qua bao sóng gió, bám trụ với nghề, với biển.

Cái "kéo lưới lên" ấy, nó không chỉ là hành động, mà còn là biểu tượng cho sự trông mong, cho niềm hy vọng, và cả sự phấp phỏng, lo âu. Nó gắn liền với bao giọt mồ hôi, nước mắt, và cả máu của những người ngư dân. Họ đánh đổi sức khỏe, tuổi trẻ, thậm chí là cả tính mạng của mình cho những chuyến ra khơi, cho những mẻ lưới đầy ắp hy vọng.

Và rồi, "Biển Của Hy Vọng" xuất hiện. Một chương trình truyền hình thực tế kết hợp âm nhạc, mang đến những giai điệu tươi vui, những câu chuyện về niềm tin và ước mơ. Nhưng trớ trêu thay, cái tên "Biển Của Hy Vọng" lại vô tình chạm vào nỗi niềm sâu kín của những người con miền biển, những người đã từng hoặc vẫn đang trải qua những ngày tháng mưu sinh đầy bấp bênh. Đối với họ, "hy vọng" trên biển cả không phải lúc nào cũng lấp lánh, cũng ngọt ngào như trong những bài hát. Hy vọng ấy đôi khi phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, và cả những nỗi sợ hãi trước thiên nhiên khắc nghiệt. Cái tên chương trình, dù vô tình hay hữu ý, đã khoét sâu thêm vào nỗi ám ảnh của câu hát "Hò zô kéo lên ước mơ", khiến nó trở nên day dứt hơn bao giờ hết.

..................................

Ly cà phê đã cạn, vị đắng vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi. Câu hát "Hò zô kéo lên ước mơ" cùng hình ảnh "Biển Của Hy Vọng" lại càng làm cho bức tranh về cuộc sống của người ngư dân thêm phần phức tạp, nhiều chiều. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, đằng sau những giai điệu vui tươi, những câu chuyện về niềm tin và hy vọng, vẫn còn đó những góc khuất, những nỗi niềm, những sự hy sinh thầm lặng của những người con miền biển. Họ vẫn ngày ngày "kéo lưới", không chỉ để mưu sinh, mà còn để tiếp nối truyền thống, để giữ gìn cái hồn của biển, và để nuôi dưỡng những ước mơ, dù giản dị, về một tương lai no ấm hơn, dù cho hy vọng ấy đôi khi mong manh như bọt biển trước đầu ngọn sóng. Và hơn hết, đó là những nỗ lực, chắt chiu cho cuộc sống này, để hạt gạo, cái bánh, manh áo... của tất cả chúng ta không chỉ là từ đất liền mà còn là từ biển cả bao la.

Nhưng rồi, một câu hỏi day dứt vẫn còn đó: Thế hệ chúng ta, sinh ra và lớn lên ở miền đồng bằng, thành thị, quen với cuộc sống đủ đầy, liệu có mấy ai thực sự thấu hiểu cuộc sống của người ngư dân khi phó mặc số phận với biển cả, với những hiểm nguy rình rập, với sự bấp bênh của từng mẻ lưới "kéo lên ước mơ"? Liệu chúng ta có đang nhìn cuộc sống ấy qua một lăng kính màu hồng, lãng mạn hóa những nhọc nhằn, gian truân mà họ phải đối mặt hàng ngày? Hay chăng, đó chỉ là sự tò mò nhất thời, rồi nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho những mối bận tâm khác của đời sống hiện đại ? 

 

Chuỗi bài viết:

Chuyện đời sau ly cà phê

Quản trị Cà phê đá

Quản trị Cà phê đá

Với đam mê lập trình và say mê khám phá văn hóa cà phê độc đáo, Anh ấp ủ mong muốn kết nối cộng đồng yêu cà phê thông qua một nền tảng chia sẻ thông tin. Từ đó, Cà Phê Đá .VN ra đời, mang theo tâm huyết của người sáng lập, góp phần lan tỏa những giá trị tinh túy và nét đẹp muôn màu của văn hóa cà phê Việt Nam (31/12/2024)

Cùng chuỗi bài viết

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục