Tôi thường nghĩ về những lần mình bị bệnh. Những cơn sốt, những ngày mệt mỏi tưởng chừng không qua khỏi. Nhưng rồi, cơ thể tôi hồi phục, đôi khi nhờ sức lực tự thân, đôi khi nhờ thuốc men, nhờ sự chăm sóc. Tôi đã quen với vòng lặp "bệnh rồi khỏi" ấy, như một lẽ dĩ nhiên của cuộc sống.
Nhưng sâu thẳm, tôi biết sẽ có một lần cuối cùng. Một căn bệnh mà sức lực không còn đủ để chống chọi, thuốc men chỉ có thể làm dịu đi đôi chút. Cái câu nói "sau một thời gian dài chống chọi với bệnh tật..." mà tôi đôi khi nghe thấy, nó không chỉ là lời thông báo, mà còn là một lời nhắc nhở về sự hữu hạn, về điểm kết thúc của một hành trình. Vòng tròn "Sinh - Lão - Bệnh - Tử" hiện hữu rõ ràng trong tâm trí tôi, một quy luật tự nhiên mà không ai trong chúng ta thoát khỏi.
Tôi nhận ra đây là một quy luật bất biến, một vòng tròn mà tất cả mọi người đều phải đi qua. Sự thật này không khiến tôi bi quan, mà lại thôi thúc tôi suy ngẫm nhiều hơn về ý nghĩa thực sự của quãng thời gian mình được sống. Điều đó khiến tôi tự hỏi: Khi đi qua đủ chu kỳ này, tôi mong muốn mình đã làm được gì? Dấu ấn nào tôi muốn để lại?
Với tôi, ý nghĩa không chỉ nằm ở những gì tôi làm cho bản thân – học hỏi, trưởng thành, vượt qua giới hạn – mà còn là những gì tôi có thể vun đắp cho gia đình, những người tôi yêu thương, và cả những đóng góp nhỏ bé, thầm lặng cho cộng đồng xung quanh mình.
Tôi thấy rõ cách mình sống chịu ảnh hưởng từ nhiều yếu tố. Tuổi thơ tôi được gia đình uốn nắn. Khi lớn lên, hoàn cảnh xã hội, môi trường sống, những mối quan hệ, và cả gia đình riêng mà tôi gây dựng lại tiếp tục định hình con đường tôi đi.
Nhưng rồi tôi ngẫm ra, điều thực sự định hình cuộc đời một cách mạnh mẽ nhất, vượt lên trên hoàn cảnh, chính là cách chúng ta suy nghĩ và lựa chọn. Đây là điểm mấu chốt khiến tôi trăn trở. Hoàn cảnh có thể giống nhau, nhưng chính lăng kính tư duy và những quyết định của mỗi người mới tạo ra những ngã rẽ khác biệt.
Suy nghĩ dẫn đường, lựa chọn tạo lối. Hoàn cảnh có thể xô đẩy, nhưng chính tâm trí và ý chí mới là người thực sự cầm lái con thuyền cuộc đời mình.
Và khi nghĩ về "vùng an toàn", tôi thấy rõ hơn sự chi phối của cách nghĩ và chọn lựa này. Việc một người ở lại đó không hẳn chỉ là sự thụ động hay lười biếng. Với nhiều người, đó là một lựa chọn có ý thức, bắt nguồn từ suy nghĩ ưu tiên sự ổn định cho bản thân và gia đình. Nó đến từ nỗi sợ rủi ro đã được cân nhắc, từ lựa chọn đặt trách nhiệm với người thân lên trên khát vọng cá nhân. Đó là một cách sống xuất phát từ tình yêu thương và sự lo xa, đáng được tôn trọng. Ngược lại, những người dám bước ra khỏi vùng an toàn cũng bởi họ có một cách nghĩ khác về rủi ro, về thất bại, và họ lựa chọn đối mặt để theo đuổi điều họ tin là ý nghĩa hơn.
Vì lẽ đó, tôi càng thấm thía rằng: Không có một công thức chung nào cho một "cuộc đời đúng đắn". Cách sống khác nhau tạo ra những cuộc đời khác nhau, mỗi cuộc đời đều có giá trị và vẻ đẹp riêng, miễn là chúng ta sống có ý thức, có trách nhiệm và chân thành.
Sinh, Lão, Bệnh, Tử là hành trình không thể khác. Nhưng với tôi, điều quan trọng không phải là trốn tránh hay sợ hãi điểm kết, mà là cách mình đi trên hành trình đó. Là cách tôi nhận thức, suy nghĩ và đưa ra những lựa chọn có ý thức trong từng giai đoạn, để khi nhìn lại, tôi có thể mỉm cười thanh thản với con đường mình đã đi, với những giá trị mình đã tạo ra, dù lớn hay nhỏ, trong vòng quay tất yếu của cuộc đời.